Có bao mùa hè đă đi qua nơi đất khách quê người....Mùa hè không có tiếng ve ngân, không có hoa phượng đỏ...Chỉ nhận ra dấu hiệu mùa hè ở đây....khi chợt nhận ra mỗi ngày đi làm không c̣n kẹt xe, không c̣n tấp nập những xe đưa đón hoc sinh...nắng nóng khô ran...vậy là mùa hè đă về.
Chắc hẳn trong mỗi người chúng ta, ai ai cũng luôn quay cuồng theo guồng máy cuộc sống "bôn ba chuyện áo cơm" không ít nhiều cũng ước ao "giá như ḿnh quay được trở lại thời áo trắng", ngây ngô, hồn nhiên "ăn chưa no, lo chưa tới"...nhưng thời gian chỉ lấy đi chứ có trả lại bao giờ...
Hôm nay, bất chợt nhận được Email của cô bạn thân từ thời tiểu học, bạn tôi gởi cho tôi một trang lưu bút ngày xưa, nét chữ ngày nào, bài thơ hồn nhiên...trang giấy đă hoen ố, màu mực đă nhạt nḥa...Đă qua xa xôi...bất chợt những giọt nước mắt tràn trề khóe mắt, mặn mặn bờ môi, hoài niệm một thời đă xa đưa tôi quay trở lại khoảng thời áo trắng ngày nào...những giọt nước mặt thương nhớ về một thời áo trắng xa cũ...thời gian đă qua, đă xa, nhưng những lời thơ ngây ngô, ḍng chữ thân thương màu mực tím...vẫn c̣n được sống măi...chân thành cám ơn bạn tôi...cho dù đă vượt ngàn sóng biển lớn, lưu lạc nơi xứ người, qua những lao đao đao cuộc sống...vậy mà vẫn giữ được những yêu thương trân quí một thời áo trắng...
Và c̣n nữa Thúy Hoa bạn tôi lại gởi cho tôi những tấm ảnh trắng đen đă cũ, loang lỗ, tôi không thể nhận ra bất cứ một ai trong tấm h́nh đó, kể cả tôi...những thiên thần áo trắng của một thời áo trắng...
Vậy là không đắn đo suy nghĩ ǵ cả, tôi lấy ngay 2 tuần nghỉ phép ngắn ngủi về Việt Nam và t́m gặp lại những người bạn cũ, những cái ôm thân t́nh những giọt nước mặt t́nh bằng hữu...Vậy mà tôi đă chẳng bao giờ có thể tưởng tượng ra những phút giây này...
Nếu như không có lần họp mặt như vậy lỡ như có vô t́nh gặp nhau ngoài phố, chúng tôi cũng chẳng thể nhận ra nhau...
Nhỏ Linh nắm tay một người đàn ông đi về phía tôi và hỏi:
"Khanh nhớ ai không?"
Tôi ngơ ngác, cố lục lọi trong trí nhớ
"Không, ai vậy?"
Linh cười nghiêng ngả
"Cây si cổ thụ nè....Vinh đó Khanh, cây đàn guitar...cừ của lớp ḿnh đó"
Như thước phim chậm chậm trở lại trong kư ức...Vinh đến cầm tay tôi và vẫn nhỏ nhẹ như ngày nào.
" Nhỏ Khanh nè, nhớ không...một buổi chiều tan trường, Vinh đội mưa chạy theo gọi Khanh "nhỏ ơi, nhỏ ơi...đợi ḿnh chút..." và đưa vội Khanh gói me....ngày đó dễ thương quá phải không, Khanh cũng không thay đổi ǵ mấy, vẫn là nhỏ Khanh ngày nào...".....
Tôi vẫn lặng thinh, những giọt nước mắt cứ vội vă tuôn trào....mặc những ṿng tay ôm, những tay trong tay, những câu chào hỏi, nói cười rộn ră...
"Ai cũng nhớ Khanh hết, chỉ có Khanh là quên hết mọi người thôi..."
Cuối cùng tôi chỉ biết giận ḿnh "sao vô t́nh đến thế"...
"Khanh xin lỗi...xin lỗi tất cả..."
Một kỷ niệm thật đẹp...một thời áo trắng...
KHANH KHANH
June 28.2017
View more latest threads same category:
- TẢN MẠN CUỐI NĂM 2018
- NHỮNG CƠN MƯA TRONG ĐỜI TÔI...
- QUÊ HƯƠNG TÔI....VIỆT NAM....
- TẢN MẠN CUỐI NĂM 2017
- TẢN MẠN MÙA GIÁNG SINH BUỒN 2017...
- TẢN MẠN ĐÔI ĐIỀU VỀ CUỘC SỐNG ĐỜI THƯỜNG -...
- TẢN MẠN NỖI NIỀM THÁNG CHÍN....
- HOÀI NIỆM THỜI ÁO TRẮNG....
- MAI TÔI ĐI - KHANH KHANH
- MƯA BUỒN THÁNG SÁU...- KHANH KHANH