NGƯNG ĐỌNG....GIỌT CÀ PHÊ CUỐI CÙNG
Đêm đã thật sâu...trong một góc trời riêng tôi, bốn bề thinh lặng...từng cơn gió cuối đông xào xạc lá khô chao đảo bên hiên...Ngọn nến yếu ớt nghiêng ngả ánh lửa dần tàn lụi...
Vẫn ly cà phê phin ...Giọt cà phê rơi từng giọt từng giọt nhẹ nhàng, hương cà phê nóng thơm lừng cả không gian nhỏ nhoi này. Hương thơm quen thuộc này mỗi ngày sao hôm nay lạ quá... giọt cà phê cũng hờ hững đến vô tình...
Vẫn như một thói quen bất di bất dịch, ngồi một mình trong một cõi buồn, bên tách cà phê, vừa nhâm nhi vị đắng của cà phê, vừa thả hồn lang thang về lối mòn ký ức. Chợt thấy một hạnh phúc nhỏ nhoi riêng mang còn lại bên đời sống phiền muộn này...Đôi lúc càm thấy mình "biệt dị", trong vai diễn thường nhật của sân khấu đời thường luôn hòa đồng vui vẻ với mọi người, khi trở về bản ngã của chính mình lại có cái thú uống cà phê một mình như thế ...
Lặng nhìn từng giọt cà phê chậm rãi buông rơi, chợt thấy lòng chùng xuống. Giá như từng bước chân xuôi theo dòng trôi cũng nhẹ nhàng và chậm rãi như giọt cà phê, để không phải vương vấp những muộn phiền và nuối tiếc những điều đã qua, nhìn xa xôi trong vô vọng. Cuộc sống với guồng quay ngày một hối hả, bước chân trôi dạt theo dòng đời, dường như chai lỳ hết mọi cảm xúc đời thường. Công việc đó, bạn bè đó, vui chơi đó,... rồi tất cả trôi qua. Quanh đi quẩn lại, một mình tôi bên một góc trời riêng tôi, không một người bạn đồng hành đúng nghĩa cho riêng mình... và đơn điệu chông chênh đến lạ lùng...
Và rồi tất cả không hẹn trước, tất cả cứ đến rồi đi, đến cũng nhanh mà đi, cũng không giã từ... Không trách ai cả, có chăng chỉ trách mình…. Tự chính mình, cố gắng an ủi chính mình. “Chẳng lẽ đời ta, mãi thế này?”
Khi bên đời thường, cố tạo niềm vui, nói cười tíu tít cùng mọi người, khi trở về với bản ngã thật chính mình, về riêng một trời, chui rúc vào vỏ ốc của riêng mình, gặm nhấm nỗi buồn …như chú chuột nhỏ gặm nhắm miếng bánh mì khô hết ngày này qua tháng nọ...
Không trách người không hiểu mình, chẳng trách mình không hiểu người, giữ lặng thinh những nỗi buồn vu vơ và giọt lệ vô tình lặng lẽ...Tự bảo vệ lấy trái tim mong manh của mình, cứ cố tạo bức tường mạnh mẽ ảo tưởng che giấu tâm hồn yếu đuối. Cuối cùng, sự chống chọi đến cạn kiệt với những điều vô hình…và tất cả đều có giới hạn của nó, tất cả tan tác, vỡ tan như bong bóng mưa...
Hương cà phê nồng nàn không còn nữa, cà phê đã lạnh, giọt cà phê cuối cùng ngưng đọng tự bao giờ…
Mất thật rồi sao,tất cả đã mất...
Tình cảm yêu thương và cảm xúc chân thành...
Như giọt mưa đêm cuối cùng chạm khung cửa
Giọt cà phê cuối cùng ngưng đọng tự bao giờ...
KHANH KHANHView more latest threads same category:
- TẢN MẠN CUỐI NĂM 2018
- NHỮNG CƠN MƯA TRONG ĐỜI TÔI...
- QUÊ HƯƠNG TÔI....VIỆT NAM....
- TẢN MẠN CUỐI NĂM 2017
- TẢN MẠN MÙA GIÁNG SINH BUỒN 2017...
- TẢN MẠN ĐÔI ĐIỀU VỀ CUỘC SỐNG ĐỜI THƯỜNG -...
- TẢN MẠN NỖI NIỀM THÁNG CHÍN....
- HOÀI NIỆM THỜI ÁO TRẮNG....
- MAI TÔI ĐI - KHANH KHANH
- MƯA BUỒN THÁNG SÁU...- KHANH KHANH